7. Thuật nhi

Tử viết: “Thuật nhi bất tác, tín nhi hiếu cổ, thiết bỉ ư ngã Lão Bành.”
Khổng tử nói: “Ta truyền thuật (đạo của cổ nhân) mà không sáng tác, tin và thích (kinh điển của) cổ (nhân); ta trộm ví với ông Lão Bành của ta.” (chưa biết là ai)
The Master said, "A transmitter and not a maker, believing in and loving the ancients, I venture to compare myself with our old Peng."

Tử viết: “Mặc nhi chí chi, học nhi bất yếm, hối nhân bất quyện, hữu ư ngã tai!”
Khổng tử nói: “Trầm mặc suy nghĩ rồi ghi vào lòng, học không chán, dạy người không mỏi, ngoài ra ta có cái gì khác đâu?”
The Master said, "The silent treasuring up of knowledge; learning without satiety; and instructing others without being wearied - which one of these things belongs to me?"

Tử viết: “Đức chi bất tu, học chi bất giảng, văn nghĩa bất năng tỉ, bất thiện bất năng cải, thị ngô ưu dã.”
Khổng tử nói: “Đạo đức không sửa tiến, học vấn chẳng giảng tập, nghe được điều nghĩa mà không làm theo, có lỗi mà không sửa đổi, đó là những mối lo của ta.”
The Master said, "The learning virtue without proper cultivation; the not thoroughly discussing what is learned; not being able to move towards righteousness of which a knowledge is gained; and not being able to change what is not good - these are the things which occasion me solicitude."

Tử chi yến cư, thân thân như dã, thỉ thỉ như dã.
Khổng tử lúc nhàn cư thì đoan trang, thần thái hoà vui.
When the Master was unoccupied with business, his manner was easy, and he looked pleased.

Tử viết: “Thậm ngô suy dã! Cửu hĩ, ngô bất phục mộng kiến Chu Công.”
Khổng tử nói: “Ta đã suy lắm rồi! Từ lâu không còn mộng thấy ông Chu Công.”
The Master said, "Extreme is my decay. For a long time, I have not dreamed, as I was wont to do, that I saw the duke of Zhou."

Tử viết: “Chí ư đạo, cứ ư đức, y ư nhân, du ư nghệ.”
Khổng tử nói: “Để tâm chí vào đạo, giữ gìn đức hạnh, nương theo điều nhân, vui vẻ lục nghệ (tức lễ, nhạc, xạ, ngự, thư – viết chữ, số – toán pháp).
The Master said, "Let the will be set on the path of duty. Let every attainment in what is good be firmly grasped. Let perfect virtue be accorded with. Let relaxation and enjoyment be found in the polite arts."

Tử viết: “Tự hành thúc tu thượng, ngô vị thường hối yên.”
Khổng tử nói: “Ai dưng lễ để xin học thì từ một bó nem trở lên, ta chưa từng (chê là ít) mà không dạy.”
The Master said, "From the man bringing his bundle of dried flesh for my teaching upwards, I have never refused instruction to any one."

Tử viết: “Bất phẫn bất khải, bất phỉ bất phát. Cử nhất ngung, bất tam ngung phản, tắc bất phục dã.”
Khổng tử nói: “Kẻ nào không phát phẫn để tìm hiểu thì ta không mở (giảng cho); không ráng tỏ ý kiến (muốn nói mà không được) thì ta không khai phát cho. Ta vén cho một góc rồi mà không tự suy nghĩ tìm ra ba góc kia, thì ta không dạy cho nữa.”
The Master said, "I do not open up the truth to one who is not eager to get knowledge, nor help out any one who is not anxious to explain himself. When I have presented one corner of a subject to any one, and he cannot from it learn the other three, I do not repeat my lesson."

Tử thực ư hữu tang giả chi trắc, vị thường bão dã. Tử ư thị nhật khốc tắc bất ca.
Khổng tử ăn với người tang thì (buồn mà) không ăn no. Ngày nào Khổng tử (đi điếu mà) khóc thì ngày đó không đờn ca.
When the Master was eating by the side of a mourner, he never ate to the full. On a day when the master had wept, he did not sing.

Tử vị Nhan Uyên viết: “Dụng chi tắc hành, chi tắc tàng, duy ngã dữ nhĩ hữu thị phù! Tử Lộ viết: “Tử hành tam quân, tắc thùy dữ”. Tử viết: “Bạo hổ bằng hà, tử nhi hối giả, ngô bất dữ dã. Tất lâm sự nhi cụ, hiếu mưu nhi thành giả dã.”
Khổng tử bảo Nhan Uyên: “Có ai dùng thì ta đem đạo ra thi hành, không dùng thì thu tàng (giữ) đạo lí (có người dịch là ở ẩn với đạo lí), chỉ thầy và anh được như vậy thôi!” Tử Lộ hỏi: “Nếu thầy thống lĩnh tam quân thì thầy lựa ai giúp đỡ?” Khổng tử đáp: “Tay không mà bắt cọp, không mà lội qua sông, chết không tiếc thân, kẻ ấy ta không cho theo giúp ta. Nhất định là biết kẻ nào lâm sự mà biết lo sợ, thận trọng, khéo mưu tính rồi mới quyết định (hoặc thành công).
The Master said to Yan Yuan, "When called to office, to undertake its duties; when not so called, to lie retired - it is only I and you who have attained to this." Zi Lu said, "If you had the conduct of the armies of a great state, whom would you have to act with you?" The Master said, "He who will unarmed attack a tiger, or cross a river without a boat, dying without any regret, I would not have act with me. My associate must be the man who proceeds to action full of solicitude, who is fond of adjusting his plans, and then carries them into execution."

Tử viết: “Phú nhi khả cầu dã, tuy chấp tiên chi sĩ, ngô diệc vi chi; như bất khả cầu, tòng ngô sở hiếu.”
Khổng tử nói: “Phú quí mà có thể cầu được thì dù làm kẻ cầm roi đánh xe hầu người (công việc ti tiện), ta cũng làm, phú quí mà không thể cầu được, thì ta cứ theo sở thích của ta.”
The Master said, "If the search for riches is sure to be successful, though I should become a groom with whip in hand to get them, I will do so. As the search may not be successful, I will follow after that which I love."

Tử chi sở thận: trai, chiến, tật.
Khổng tử thận trong những khi trai giới, chiến tranh và bệnh tật.
The things in reference to which the Master exercised the greatest caution were - fasting, war, and sickness.

Tử tại Tề văn thiều, tam nguyệt bất tri nhục vị, viết: “Bất đồ vi nhạc chi chí ư dã.”
Khổng tử khi ở Tề, nghe nhạc Thiều (nhạc vua Thuấn), ba tháng liền không biết mùi thịt, bảo: “Không ngờ nhạc đó tác động tới ta được như vậy”.
When the Master was in Qi, he heard the Shao, and for three months did not know the taste of flesh. He said, "I did not think that music could have been made so excellent as this."

Nhiễm Hữu viết: “Phu tử vị Vệ quân hồ?” Tử cống viết: “Nặc, ngô tương vấn chi”. Nhập viết: “Bá Di, Thúc Tề, nhân dã. Viết: “Cổ chi hiền nhân dã”. Viết: “Oán hồ?” Viết: “Cầu nhân nhi đắc nhân, hựu oán? Xuất viết: “Phu tử bất vị dã.”
Nhiễm Hữu hỏi: “Thầy ta có thiên vị với vua Tề không?” Tử Cống đáp: “Ừ, tôi cũng có ý hỏi thầy việc đó”. Rồi vô hỏi Khổng tử: “Thưa thầy, Bá Di và Thúc Tề là người như thế nào?” Đáp: “Là người hiền xưa”. Lại hỏi: “Hai ông ấy có oán hận gì không?” Đáp: “Cầu nhân được nhân thì còn oán hận gì nữa?” Tử Cống trở ra bảo Nhiễm Hữu: “Thầy không thiên vị với vua Vệ đâu.” (Khổng tử lúc đó ở nước Vệ, mà vua Vệ là Vệ Xuất công cướp ngôi cha. Nhiễm Hữu và Tử Cống nghi Khổng tử có ý định bênh vực vua Vệ, cho nên Tử Cống đem việc Bá Di, Thúc Tề hỏi để dò ý Khổng tử. Khổng tử khen họ tức thị là chê vua Vệ)
Ran You said, "Is our Master for the ruler of Wei?" Zi Gong said, "Oh! I will ask him." He went in accordingly, and said, "What sort of men were Bo Yi and Shu Qi?" "They were ancient worthies," said the Master. "Did they have any repinings because of their course?" The Master again replied, "They sought to act virtuously, and they did so; what was there for them to repine about?" On this, Zi Gong went out and said, "Our Master is not for him."

Tử viết: “Phạn tự, ẩm thủy, khúc quăng nhi chẩm chi, nhạc diệc tại trung hĩ. Bất nghĩa nhi phú thả quí, ư ngã như phù vân.”
Khổng tử nói: “Ăn gạo xấu, uống nước lã, co cánh tay mà gối đầu, trong cảnh đó cũng có cái vui. Làm điều bất nghĩa mà được giàu sang thì ta coi như mây nổi.”
The Master said, "With coarse rice to eat, with water to drink, and my bended arm for a pillow; I have still joy in the midst of these things. Riches and honors acquired by unrighteousness, are to me as a floating cloud."

Tử viết: “Gia ngã sổ niên, ngũ thập học Dịch, khả đại quá hĩ.”
Khổng tử nói: “Cho ta sống thêm ít năm nữa, tới năm chục tuổi nghiên cứu Dịch (để biết lẽ tiến thoái) thì có thể không lầm lỗi lớn.”
The Master said, "If some years were added to my life, I would give fifty to the study of the Yi, and then I might come to be without great faults."

Tử sở nhã ngôn, Thi, Thư, chấp lễ, giai nhã ngôn dã.
Khổng tử cũng có lúc dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn (của triều đình nhà Chu); khi đọc Thi, Thư và làm lễ, đều dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn.
The Master’s frequent themes of discourse were: the Odes, the History, and the maintenance of the Rules of Propriety. On all these he frequently discoursed.

Diệp công vấn Khổng tử ư Tử Lộ, tử lộ bất đối. Tử viết: “Nhữ hề bất viết: vi nhân dã, phát phẫn vong thực, lạc vong ưu, bất tri lão chi tương chí vân nhĩ.”
Diệp công (đại phu nước Sở, họ Thâm, tên Chư Lương, hồi đó làm quan lệnh ở huyện Diệp, tự xưng càn là “công”) hỏi Tử Lộ về Khổng tử, Tử Lộ không đáp. Khổng tử bảo: “Sao anh không bảo: ấy làm người phất phẫn đọc sách (tìm hiểu đạo lí) đến quên ăn, khi tìm được rồi thì vui sướng đến quên mọi lo buồn, không biết rằng cái già nó tới nơi rồi, như vậy đó.”
The Duke of She asked Zi Lu about Confucius, and Zi Lu did not answer him. The Master said, "Why did you not say to him, ‘He is simply a man, who in his eager pursuit of knowledge forgets his food, who in the joy of its attainment forgets his sorrows, and who does not perceive that old age is coming on?’"

Tử viết: “Ngã phi sinh nhi tri chi giả, hiếu cổ, mẫn cầu chi giả dã.”
Khổng tử nói: “Ta chẳng phải trời sanh ra đã biết đạo lí, ta ưa thích văn hoá cổ mà siêng năng tìm học.”
The Master said, "I am not one who was born in the possession of knowledge; I am one who is fond of antiquity, and earnest in seeking it there."

Tử bất ngữ: quái, lực, loạn, thần.
Khổng tử không nói về: quái dị, dũng lực, phản loạn, quỉ thần.
The subjects on which the Master did not talk, were: extraordinary things, feats of strength, disorder, and spiritual beings.

Tử viết: “Tam nhân hành, tất hữu ngã yên: trạch thiện giả nhi tòng chi, bất thiện giả nhi cải chi.”
Khổng tử nói: “Ba người cùng đi (ta với hai người nữa) tất có người làm thầy ta: lựa cái hay của người này mà học, xét cái quấy của người kia mà tự sửa mình.”
The Master said, "When I walk along with two others, they may serve me as my teachers. I will select their good qualities and follow them, their bad qualities and avoid them."

Tử viết: “Thiên sinh đức ư dư, Hoàn Khôi như hà?”
Khổng tử nói: “Trời cho ta có phẩm đức, Hoàn Khôi làm gì được ta?” (Khổng tử qua nước Tống cùng với đệ tử tập về lễ ở dưới một gốc cây lớn. Quan tư mã nước Tống là Hoàn Khôi muốn giết ông, cho đốn cây đó)
The Master said, "Heaven produced the virtue that is in me. Huan Tui - what can he do to me?"

Tử viết: “Nhị tam tử ngã vi ẩn hồ? Ngô ẩn hồ nhĩ. Ngô hành nhi bất dữ nhị tam tử giả, thị Khâu dã.”
Khổng tử nói: “Các trò ngờ rằng ta có điều gì giấu các trò chăng? Ta chẳng có điều gì giấu cả. Ta không làm điều gì mà chẳng cho các trò hay. Khâu này như vậy đó.”
The Master said, "Do you think, my disciples, that I have any concealments? I conceal nothing from you. There is nothing which I do that is not shown to you, my disciples; that is my way."

Tử tứ giáo: văn, hành, trung, tín.
hổng tử dạy học trò về: văn (điển tịch, văn hiến), hành (hành vi, thực hành), trung (tận tâm), tín.
There were four things which the Master taught: letters, ethics, devotion of soul, and truthfulness.

Tử viết: “Thánh nhân, ngô bất đắc nhi kiến chi hĩ, đắc kiến quân tử giả, khả hĩ”. Tử viết: “Thiện nhân, ngô bất đắc nhi kiến chi hĩ, đắc kiến hữu hằng giả, khả hĩ. nhi vi hữu, nhi vi doanh, ước nhi vi thái, nan hồ hữu hằng hĩ.”
Khổng tử nói: “Bậc thánh nhân, ta chưa được thấy, thấy được bậc quân tử cũng khá rồi”. Khổng tử nói: “Bậc thiện nhân, ta chưa được thấy, thấy người tiết tháo không thay đổi cũng khá rồi. Không có mà bảo là có, rỗng mà bảo là đầy, thiếu mà bảo là dư (có người dịch là tằn tiện mà bảo là rộng rãi), như vậy khó bảo là tiết tháo không thay đổi được.
The Master said, "A sage it is not mine to see; could I see a man of real talent and virtue, that would satisfy me." The Master said, "A good man it is not mine to see; could I see a man possessed of constancy, that would satisfy me. Having not and yet affecting to have, empty and yet affecting to be full, straitened and yet affecting to be at ease - it is difficult with such characteristics to have constancy."

Tử điếu nhi bất võng, dặc bất xạ 宿túc.
Khổng tử câu cá thì không dùng lưới, bắn thì không bắn chim đang ngủ.
The Master angled, but did not use a net. He shot, but not at birds perching.

Tử viết: “Cái hữu bất tri nhi tác chi giả, ngã thị dã. Đa văn, trạch thiện giả nhi tòng chi, đa kiến nhi chí chi, tri chi thứ dã.”
Khổng tử nói: “Có những kẻ không biết mà làm càn, ta không như vậy. Nghe nhiều, chọn điều phải làm theo, thấy nhiều mà ghi nhớ, như vậy mà biết được, biết như vậy chỉ là hạng thứ (kém hạng sinh ra đã biết).
The Master said, "There may be those who act without knowing why. I do not do so. Hearing much and selecting what is good and following it; seeing much and keeping it in memory - this is the second style of knowledge."

Hỗ hương nan dữ ngôn. Đồng tử kiến, môn sinh hoặc. Tử viết: “Dữ tiến dã, bất dữ 退thoái dã, duy thậm? Nhân khiết kỉ tiến, dữ khiết dã, bất bảo vãng dã.”
gười làng Hỗ (có tiếng là ác nghịch) khó giảng điều phải cho họ nghe được; một thanh niên làng đó lại yết kiến (để xin học); Khổng tử tiếp, đệ tử phân vân nghi hoặc. Khổng tử bảo: “Người ta tiến bộ thì mình tán thành, thoái bộ thì không tán thành, hà tất phải (nghiêm khắc) thái quá. Người ta tự tinh khiết mà mong được tiến bộ, thì ta tán thành lòng tinh khiết của họ (bây giờ) chứ không đồng ý về (hoặc kể tới) dĩ vãng của họ”.
It was difficult to talk (profitably and reputably) with the people of Hu Xiang, and a lad of that place having had an interview with the Master, the disciples doubted. The Master said, "I admit people’s approach to me without committing myself as to what they may do when they have retired. Why must one be so severe? If a man purify himself to wait upon me, I receive him so purified, without guaranteeing his past conduct."

Tử viết: “Nhân viễn hồ tai? Ngã dục nhân, nhân chí hĩ.”
Khổng tử nói: “Điều nhân, đâu có xa gì? Ta muốn nó thì nó đến.”
The Master said, "Is virtue a thing remote? I wish to be virtuous, and lo! virtue is at hand."

Trần bại vấn: “Chiêu công tri lễ hồ?” Khổng tử viết: “Tri lễ”. Khổng tử 退thoái ấp Vu nhi tiến chi, viết: “Ngô văn quân tử bất đảng, quân tử diệc đảng hồ? Quân thủ ư Ngô, vi đồng tính, vị chi Ngô Mạnh tử. Quân nhi tri lễ, thục bất tri lễ?” Vu cáo. Tử viết: “Khâu hạnh, cẩu hữu quá, nhân tất tri chi.”
Quan tư bại (coi bộ hình) nước Trần hỏi: “Vua Chiêu công (nước Lỗ) có biết lễ không?” Khổng tử đáp: “Biết lễ”. Khổng tử lui ra rồi, quan tư bại vái Vu Mã Kì (học trò Khổng tử) mời tiến lên, hỏi: “Tôi nghe nói người quân tử không thiên vị, té ra quân tử cũng thiên vị sao? Vua Lỗ cưới con gái nước Ngô, cùng họ với mình, gọi trại ra là Ngô Mạnh tử. Vua Chiêu công mà biết lễ thì ai mà không biết lễ?” Vu Mã Kì thuật lại với Khổng tử. Khổng tử nói: “Khâu này may mắn, có lỗi gì thì mọi người đều biết.”
The minister of crime of Chen asked whether the duke Zhao knew propriety, and Confucius said, "He knew propriety." Confucius having retired, the minister bowed to Wu Ma Qi to come forward, and said, "I have heard that the superior man is not a partisan. May the superior man be a partisan also? The prince married a daughter of the house of Wu, of the same surname with himself, and called her, ‘The elder Zi of Wu.’ If the prince knew propriety, who does not know it?" Wu Ma Qi reported these remarks, and the Master said, "I am fortunate! If I have any errors, people are sure to know them."

Tử dữ nhân ca nhi thiện, tất 使sử phản chi, nhi hậu hoạ chi.
Khổng tử hát với ai, thấy người ấy hát hay thì bảo người đó hát lại để mình cùng hát.
When the Master was in company with a person who was singing, if he sang well, he would make him repeat the song, while he accompanied it with his own voice.

Tử viết: “Văn, mạc ngô do nhân dã; cung hành quân tử, tắc ngô vị chi hữu đắc.”
Khổng tử nói: “Học về học thuật, sách vở thì hoạ chăng ta cũng bằng người; còn làm người quân tử thì ta chưa được.”
The Master said, "In letters I am perhaps equal to other men, but the character of the superior man, carrying out in his conduct what he professes, is what I have not yet attained to."

Tử viết: “Nhược thánh dữ nhân, tắc ngô khởi thủ? Ức vi chi bất yếm, hối nhân bất quyện, tắc khả vị vân nhĩ hĩ”. Công 西Tây Hoa viết: “Chính duy đệ tử bất năng học dã.”
Khổng tử nói: “Làm được bực thánh với nhân thì ta đâu dám. Bất quá ta học làm (thánh nhân) mà không chán, dạy người mà không mệt, chỉ có thể gọi được như vậy mà thôi”. Công Tây Hoa thưa: “Đó chính là điều chúng con không học được.”
The Master said, "The sage and the man of perfect virtue - how dare I rank myself with them? That I strive to become such without satiety, and teach others without weariness - this much can be said of me." Gong Xi Hua said, "This is just what we, the disciples, cannot imitate you in."

Tử tật bệnh, Tử Lộ thỉnh đảo. Tử viết: “Hữu chư?” Tử Lộ đối viết: “Hữu chi, Lụy viết: “Đảo nhĩ ư thượng hạ thần chi”. Tử viết: “Khâu chi đảo cửu hĩ.”
Khổng tử đau nặng, Tử Lộ xin phép cầu đảo. Khổng tử nói: “Có lệ ấy chăng?” Tử Lộ đáp: “Thưa có, sách Luỵ (sách chép các bài cầu đảo) có câu: “Vì ông mà cầu đảo với thần trên trời dưới đất”. Khổng tử nói: “Khâu này cầu đảo từ lâu rồi”. (Ý nói ăn ở phải đạo thì chẳng cần cầu đảo).
The Master being very sick, Zi Lu asked leave to pray for him. He said, "May such a thing be done?" Zi Lu replied, "It may. In the Eulogies it is said, ‘Prayer has been made for thee to the spirits of the upper and lower worlds.’" The Master said, "My praying has been for a long time."

Tử viết: “Xa tắc bất tốn, kiệm tắc cố, dữ bất tốn dã, ninh cố.”
Khổng tử nói: “Xa xỉ thì dễ hoá ra kiêu ngạo, kiệm phác thì dễ hoá ra quê mùa. Thà chịu tiếng quê mùa còn hơn là kiêu ngạo.”
The Master said, "Extravagance leads to insubordination, and parsimony to meanness. It is better to be mean than to be insubordinate."

Tử viết: “Quân tử thản đãng đãng, tiểu nhân trường thích thích.”
Khổng tử nói: “Người quân tử thì thản nhiên vui vẻ, kẻ tiểu nhân thì lo lắng u sầu.”
The Master said, "The superior man is satisfied and composed; the mean man is always full of distress."

Tử ôn nhi lệ, uy nhi bất mãnh, cung nhi an.
Khổng tử ôn hoà mà nghiêm trang, oai vệ mà không dữ dằn, cung kính mà thư thái.
The Master was mild, and yet dignified; majestic, and yet not fierce; respectful, and yet easy.